Khi nàng mệt mỏi mở cửa bước vào phòng, nàng không thấy bóng dáng mẹ của mình đâu.
Lư Nhã Văn giật mình.
Nàng tựa lưng vào cửa phòng, có một cảm giác giống như trút được gánh nặng.
Mẹ của nàng bệnh lâu như vậy, liên lụy nàng lâu như vậy.
Nếu mẹ của nàng cứ như vậy mà đột nhiên biến mất, cũng tốt thôi.