“À, được rồi, ta tin ngươi.” Thạch Chí Kiên nghĩ một đằng nói một nẻo, nhét xấp ảnh vào trong túi của mình rồi đưa tay ra với Lư Nhã Văn: “Hợp tác vui vẻ.”
Lư Nhã Văn cố nén cơn giận, chán ghét bắt tay với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mở cửa xe, đưa tay ra mời: “Hẹn gặp lại.”
Lư Nhã Văn ngây ra một lúc rồi nhìn bên ngoài. Bây giờ đã là mười một mười hai giờ đêm, tên đáng chết này lại để một mỹ nữ đơn độc về nhà?
Chẳng lẽ hắn không biết trị an bây giờ của Hồng Kông không tốt sao?