“Vâng.” Mọi người không ngốc, biết Thạch Chí Kiên đang đưa bậc thang cho Đại Phi.
Đại Phi lại càng cảm kích vô cùng, muốn lên tiếng nói cái gì nhưng hắn chỉ có thể há to miệng, nói không nên lời.
Thạch Chí Kiên một lần nữa vỗ vai của hắn: “Ta biết ngươi lăn lộn ở Quan Đường không dễ. Ngươi và anh em của ngươi đều rất vất vả. Nhưng nhân tài ở đâu thì cũng có thể phát sáng. Ngoài ra, có một câu nói rất đúng, trời đất bao la, kiếm ăn là lớn nhất. Nếu các ngươi muốn kiếm ăn thì người khác cũng thế.”
Khi Thạch Chí Kiên nói chuyện, hắn chỉ vào quầy cá viên của Trần lão cha: “Mấy chuyện thu phí bảo kê này, ta đoán chừng ngươi làm không ít nhỉ?”
Mặt đám người Đại Phi đỏ lên: “Thạch tiên sinh, ngươi cũng biết đây là luật lệ của chúng ta. Nhất là nơi nghèo như Quan Đường này, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào việc thu phí bảo kê mà thôi.”