“Cha mẹ ôi, Thạch tiên sinh, ta không làm công việc này nữa đâu. Chúng ta làm công kiếm tiền, ta làm công lại mất mạng.” Khi nói, Hồ Tuấn Tài giật áo của mình, lộ ra bộ ngực lép xẹp.
“Chết tiệt, ngươi làm gì vậy?” Thạch Ngọc Phượng mắng.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy ngực của Hồ Tuấn Tài bị bầm tím.
Hồ Tuấn Tài ngửa đầu, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, mím môi nói: “Hết thảy đều không thể nói bằng lời.”
Thạch Chí Kiên nghe Hồ Tuấn Tài nói xong, hắn xoa gương mặt của mình rồi mới hỏi Hồ Tuấn Tài: “Bây giờ thay người sang tiếp quản Vĩnh Khang cũng muộn rồi. Dù sao ngươi cũng đã quen thuộc với nơi đó. Như vậy đi, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra, ta sẽ cố gắng đáp ứng cho ngươi.”