“Không thể nào, ta chỉ bảo ngươi đi tiếp quản và kiểm kê tài sản Vĩnh Khang, cũng không phải bảo ngươi chém người đoạt bến tàu.”
Thạch Chí Kiên kinh ngạc, đứng dậy rót một ly nước đưa cho Hồ Tuấn Tài để hắn thấm giọng. Lúc này Thạch Ngọc Phượng cầm đũa ra, múc một bát cháo đậu xanh đặt trước mặt Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tuấn Tài cầm tách trà uống một ngụm, sau đó hắn ngẩng đầu, đáng thương nói: “Thế sự khó liệu. Ban đầu ta cũng nghĩ là Thạch tiên sinh ngươi giao cho ta một công việc nhẹ nhàng, chỉ cần qua đó kiểm kê tài sản, làm quen hoàn cảnh là đủ. Nhưng đám người Vĩnh Khang kia thì không. Bọn hắn nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy trộm. Chẳng những không phối hợp công việc mà còn nhìn ta bằng ánh mắt căm thù.”
“Ngươi không lấy tên của ta ra để diễu võ giương oai chứ?” Thạch Chí Kiên hỏi.
“Không có, làm sao lại như vậy chứ.” Hồ Tuấn Tài cuống quýt khoát tay. Hắn dùng tay đẩy mắt kính lên, nghiêm túc nói: “Ta không phải loại người như vậy, càng không phải loại người mưu đồ lợi lộc cho bản thân. Ngươi nhìn bộ dạng của ta thì biết, ta là người thành thật mà.”