“Nhiếp tiểu thư, ta thấy thời gian cũng không còn sớm. Nếu không, bây giờ ta đưa ngươi về nhé.”
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, mỉm cười nói với Nhiếp Vịnh Đàn.
Vương Kim Phát bên cạnh vội nói: “Đúng vậy đúng vậy. Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, Nhiếp tiểu thư vừa mới sợ hãi, rất cần người làm bạn. Nghe nói ngươi thuê phòng ở nhà Thạch tiên sinh, vừa lúc thuận đường, chi bằng để hắn đưa ngươi về.”
“Ta thất không cần đâu. Là ông chủ, ta nên có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nhân viên của mình. Nhiếp tiểu thư, chi bằng ta đặt cho ngươi một gian phòng thật lớn ở khách sạn, có giường lớn, có phòng tắm riêng, đảm bảo ngươi ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau, như thế nào?” Từ tam thiếu vẫn còn muốn cố gắng, không muốn để cho tên háo sắc Thạch Chí Kiên tùy tiện đắc thủ.
“Tam thiếu, chúng ta không cần tranh giành, xem Nhiếp tiểu thư lựa chọn như thế nào. Nhiếp tiểu thư, ngươi có muốn ở lại gian phòng mà tam thiếu thuê cho ngươi ở khách sạn không? Hay là muốn ta thuận đường đưa ngươi về nhà? Đi hay ở do ngươi chọn.” Thạch Chí Kiên hút thuốc, nheo mắt nhìn Nhiếp Vịnh Đàn.