Mãi cho đến khi Vương Kim Phát hầu hạ xong, Thạch Chí Kiên mới nhàn nhã bưng tách trà lên nhấp một ngụm, thỉnh thoảng nhìn mặt biển gợn sóng bên ngoài cửa sổ.
Nhà hàng Hải Lý Lao mở trên một chiếc thuyền neo bên bờ biển. Ý cảnh như thế này quả thật không tệ. Trách không được rất nhiều người Hồng Kông thích ăn trên biển. Nội phong cảnh như vậy thôi cũng đủ dễ chịu rồi.
Trần Huy Mẫn ngồi bên cạnh, không biết trong lòng Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết một vệ sĩ như hắn nên làm cái gì, chỉ biết im lặng mà thôi.
Hắn là người thô lỗ, chỉ thích đánh nhau với người khác, ngươi tới ta đi đánh đến chết đi sống lại, cảm giác đó mới là thứ mà hắn muốn.
Nhưng theo Thạch Chí Kiên lâu như vậy, hắn đột nhiên hiểu ra chủ nhân của hắn am hiểu nhất là đào hố cho người ta nhảy xuống. Nhất là đám người ngu ngốc kia, còn chưa kịp ra tay đã bị lọt hố, bị chôn sống. Ngay cả lão hồ ly Lý Giai Thành cũng không may mắn thoát khỏi.