Đới Phượng Niên hít sâu một hơi, ánh mắt một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên.
Ngay cả Từ Thế Huân cũng không nhịn được mà sợ hãi nhìn Thạch Chí Kiên.
Làm ăn có thể không từ thủ đoạn nhưng nó giống như giết người tru tâm, khiến cho anh em Đới thị sau này không còn mặt mũi gặp người, thủ pháp đúng là âm tàn.
Trong đầu Đới Phượng Niên trong nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Cuối cùng hắn bật cười, nụ cười rất khổ sở, ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Cởi chuông phải do người buộc chuông. Thạch tiên sinh, làm phiền ngươi đi thông báo, để đám người công đoàn kia giải tán đi.”
Thạch Chí Kiên mặc áo khoác lên người, chỉnh lại cà vạt: “Ngươi nói sao, ta nghe không rõ lắm.”