Hồ Tuấn Tài vội hỏi: “Thạch tiên sinh muốn hút thuốc sao?”
Hắn không ngừng lấy thuốc từ trong túi ra. Đầu tiên hắn lấy một bao thuốc lá giá rẻ Song Hỷ bên túi trái rồi lại nhét vào, tiếp tục lấy bao thuốc hạng trung Hảo Thải bên túi phải rồi lại nhét vào. Tiếp theo, hắn móc một bao thuốc Tam Ngũ trong túi quần. Lúc này, hắn mới thở phào một hơi, lấy một điếu thuốc nhét vào trong miệng của Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên hỏi: “Bình thường ngươi giấu nhiều thuốc như vậy sao?”
“Trước kia thì không nhưng bây giờ thì phải.” Hồ Tuấn Tài cười hì hì một tiếng, sau đó hắn móc diêm ra giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc. Làm hết mọi chuyện, hắn mới dập tắt diêm rồi quay cửa sổ xe ném ra ngoài.
“Song Hỷ bên túi trái là dùng để gặp người bình thường. Hảo Hải là cho người hạng trung. Tam Ngũ thì không cần phải nói, đặc biệt chuẩn bị cho nhân vật cao cấp như Thạch tiên sinh ngươi.” Hồ Tuấn Tài nịnh nọt.