Trần Tế Cửu nói xong, nheo mắt nhìn Sỏa Cường: “Cho nên, muốn trở thành một cảnh sát hợp cách không dễ dàng, nhất định phải có phong cách và cá tính của mình mới được.”
Sỏa Cường gãi đầu: “Vậy ta ngốc có được tính hay không?”
“Ngốc? Ngươi cho rằng làm cảnh sát là lừa kéo cối xay sao? Điên mới đúng.” Trần Tế Cửu đề điểm Sỏa Cường: “Giống như ngươi đã tỏ ra rất điên ở chỗ ông chủ Lý cách đây không lâu đấy. Ngay cả mặt mũi của hắn cũng không cho. Như vậy mới thú vị.”
Sỏa Cường cái hiểu cái không: “Đó là vì Kiên ca, ta muốn bảo vệ hắn.”
“Đúng, phải dùng loại thái độ đó để làm việc. Làm cảnh sát nhất định phải có lý tưởng. Bảo vệ thân nhân, bảo vệ bạn bè. Hoặc định vị mục tiêu cho mình, cố gắng trèo lên trên. Có lý tưởng, ngươi mới mạnh được.”