Nghe Thạch Chí Kiên nói xong, Hào cà thọt không nói hai lời, quay đầu bước đi.
Thạch Chí Kiên bước lên phía trước giữ hắn lại: “Ngươi đi sao? Có làm hay không ngươi cũng phải nói một tiếng chứ.”
Hào cà thọt hừ mũi, nhìn Thạch Chí Kiên: “Mặc dù chân ta bị què nhưng mắt của ta không bị mù. Lần này ngươi rõ ràng muốn đem ta ra làm vũ khí mà sử dụng.”
“Hào ca, ngươi nói vậy thì oan cho ta quá. Ta là người tốt mà.” Thạch Chí Kiên kêu oan, kéo Hào cà thọt: “Đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
“Nói cái đầu ngươi đấy, ta xem ngươi như anh em, ngươi xem ta như kẻ ngốc. Hồng Kông là băng đảng gì chứ? Đứng đầu trong bốn băng đảng lớn. Thành viên có đến ba chục nghìn, ngươi bảo anh em Nghĩa Quần của ta đấu với bọn hắn như thế nào? Muốn chết sao?”