“Nha đầu ngốc, chúng ta rất khỏe, ngược lại ta và mẹ của ngươi đều rất lo lắng cho ngươi.” Đại Hải thúc nói xong, lập tức nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên đang cầm túi lớn túi nhỏ trong tay, nhỏ giọng nói: “Trên đất liền có rất nhiều người xấu, ngươi tuyệt đối đừng bị người ta lừa.”
Tô Ấu Vi bật cười một tiếng, quay đầu kéo Thạch Chí Kiên đến trước mặt Đại Hải thúc: “Hắn không phải người xấu. Hắn là ông chủ của ta. Hắn đã giúp ta rất nhiều. Hiện tại ta đang làm việc tại nhà máy của hắn.”
“Chào ngươi, Đại Hải thúc, ta tên Thạch Chí Kiên, ngươi cứ gọi ta A Kiên là được. Ta không phải người xấu.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn buông mấy túi đồ xuống, lịch sự đưa tay với Đại Hải thúc.
Đại Hải thúc cảm thấy xấu hổ. Hắn chỉ là một người Đản cấp thấp, cả đời chỉ sống cùng tôm cá, nào được người ta bắt tay qua. Hắn vội chùi tay vào quần áo, không biết nên đưa tay trái hay tay phải. Hắn đưa một tay lại cảm thấy không đúng, lại rụt về rồi lại đưa tay khác. Lúc này hắn mới bắt tay với Thạch Chí Kiên.
“Ta tên… ta tên gì ấy nhỉ? Người Đản chúng ta đa phần đều không có tên. Ngươi cứ gọi ta A Hải là được.”