Bảo Nhi lanh lợi bước đến bàn của Ngô Đức Khuê, lén lút nhìn hoa quả và nước ngọt trên bàn, liếm liếm cái miệng nhỏ.
“Muốn ăn không? Ta cho ngươi.” Một đứa bé nam mũm mĩm khoảng năm sáu tuổi chạy đến bên cạnh Bảo Nhi, nháy mắt nói.
Bảo Nhi cười nói: “Ngươi còn lùn hơn cả ta, làm sao mà lấy?”
Đứa bé mũm mĩm chùi cái mũi: “Không cần sợ, đây đều là nhà của ta. Ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
“Gạt người.”