“Thế nào, bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì? Thật không biết tại sao ta lại có đứa em trai vô cảm như ngươi. Ta đã để sẵn cơm cho ngươi rồi. Trước kia, ta hâm đi hâm lại cũng không thấy cái bóng của ngươi. Ngươi ngủ bên ngoài cả đêm không về nhà. Nơi này càng lúc càng giống nhà trọ của ngươi thì đúng hơn.” Thạch Ngọc Phượng miệng thì oán trách nhưng vẫn khập khiễng bước vào bếp lấy cơm cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên bước đến ngồi sát bên cạnh của Bảo Nhi. Bảo Nhi vốn ngồi bên cạnh Hồ Tu Dũng. Hồ Tu Dũng vội vàng cầm bát đũa của mình đứng dậy, nhường ghế cho Thạch Chí Kiên rồi mới cùng với Hồ Tuấn Tài đứng đối diện Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên kéo ghế ngồi xuống, đưa tay xắn ống tay áo lên. Thấy hai người còn đần độn đứng đó, hắn nói: “Các ngươi ngồi đi, đứng thất thần ra đó làm gì?”
Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng nhìn nhau, vội tìm chỗ ngồi xuống.
Cả hai ngồi xuống vẫn không dám lên tiếng, lưng thẳng, giống như chiến sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực chờ ăn cơm.