“Cái gì? Ngươi muốn tổ chức đại hội gây quỹ cộng đồng ở vũ trường của ta?” Từ tam thiếu đang ôm con chó Bobo, kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế salon trong phòng khách quý của vũ trường, đốt một điếu thuốc, thái độ vô cùng bình tĩnh.
“Đúng vậy, tốt xấu gì ta cũng là ông chủ thứ hai của vũ trường. Ta muốn nhân dịp này tuyên truyền cho vũ trường một chút.”
“Tuyên truyền cái quỷ! Hiện tại vũ trường của ta kinh doanh rất tốt. Ngươi làm nhiều một ngày, ta sẽ kiếm ít tiền một ngày.”
Thạch Chí Kiên hơi nghiêng cơ thể về phía trước, kẹp điếu thuốc trong tay gõ xuống gạt tàn: “Kinh doanh rất tốt sao? Tại sao khi ta đến ngay cả một cọng lông cũng không có?”