Đối với tên gia hỏa Nghê Khuông, Trâu Văn Hoài quá quen thuộc. Phim Độc Tí Đao lần trước là do hắn chắp bút viết kịch bản.
Thạch Chí Kiên nhấc ấm trà rót cho Trâu Văn Hoài một tách trà khác: “Khi chúng ta đánh cược, ngươi cũng không nói ta không được thuê người khác viết kịch bản mà. Hơn nữa, ta thấy kịch bản này không tệ.”
Trâu Văn Hoài trợn mắt: “Dù có hay đến đâu cũng không phải của ngươi.”
“Đúng vậy, không phải do ta viết nhưng cốt truyện là do ta cung cấp. Tính ra, hơn phân nửa kịch bản này là của ta. Chẳng lẽ Trâu tiên sinh không tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ chút nào sao?”
Trâu Văn Hoài không lên tiếng, chỉ dùng tay đỡ mắt kính trên sống mũi.