Thấy Thạch Chí Kiên bắt đầu cau mày, Tô Ấu Vi rụt rè hỏi: “Thạch tiên sinh, có phải ta nói sai rồi hay không?”
Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Từ nay trở đi, khi không có người xung quanh, ngươi chỉ cần gọi ta là Kiên ca, không cần Thạch tiên sinh gì đâu. Đúng rồi, ngươi đã ghi nhớ bài thơ ta dạy cho ngươi chưa?”
“Ừm, ta thuộc rồi.” Đôi mắt đẹp của Tô Ấu Vi sáng lên, hai tay chắp sau lưng, bắt đầu đọc: “Lương Châu Từ của Vương Chi Hoán. Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn. Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan.”
Giọng đọc rất thanh thúy, rất vang dội.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Học không tệ, ngươi có chép lại không?”