Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra: “Làm sao? Lấy tiền nện xuống chứ làm sao? Đám người nước ngoài đó không phải rất tham tiền à? Tìm người trung gian, nếu không ngươi tự mình làm đi, hỏi hắn cần bao nhiêu tiền.”
Khâu Gia Văn mỉm cười nói: “Thật ngại quá, theo ta được biết, lão Pergo là một quái thai, cái gì cũng thích, chỉ là không thích tiền.”
“Ồ?” Thạch Chí Kiên sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Hắn dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Lần đầu tiên ta nghe nói có người nước ngoài ở Hồng Kông không thích tiền.”
“Thì bây giờ ngươi đã nghe nói rồi đấy.” Khâu Gia Văn nói xong, lập tức chỉnh lại váy rồi đứng dậy: “Hôm nay hẹn đến đây thôi. Những gì cần nói ta cũng đã nói. Còn ngươi đối phó với lão Pergo như thế nào là chuyện của ngươi. Ta chỉ hy vọng ngươi biết rằng hợp đồng của chúng ta đã có hiệu lực và lãi suất cho vay của ngươi sẽ được tính bắt đầu từ ngày mai!”
Thạch Chí Kiên gật đầu, đứng dậy: “Để ta tiễn ngươi.”