“Ồ?” Khâu Đức Vượng nhìn thoáng qua Khâu Gia Văn đang đứng một bên, sau đó nói với Thạch Chí Kiên: “Những gì ngươi nói thì ta cũng đã nghe thấy, nhưng ngươi nói nhiều như vậy là vì…”
“Ta chỉ muốn cầu cứu ngươi.” Thạch Chí Kiên nói: “Ta định tự mình đến xin lỗi, để mọi người tha thứ cho sự lỗ mãng của ta, nhưng… ta biết mọi người đang giận, nhất định sẽ không tiếp nhận. Cho nên ta mong Khâu tiên sinh làm người trung gian nói giúp ta vài lời.”
“Bảo ta làm người trung gian?” Khâu Đức Vượng nhìn Thạch Chí Kiên đầy thâm ý: “Nhưng ta không biết phải hành động như thế nào? Làm sao ta có thể thuyết phục được những ông chủ đang tức giận?”
Thạch Chí Kiên thành khẩn nói: “Ta sẽ sửa đổi, bỏ tiền mua lại mảnh đất đó của Thạch Giáp Vĩ, sau đó khởi công xây dựng nhà máy, thuận tiện giải quyết vấn đề nước uống cho bà con ở đó.”
Phốc. Khâu Gia Văn ở bên cạnh không nhịn được bật cười.