“Hồ Tuấn Tài.”
“Đến đây.”
Nghe Thạch Chí Kiên gọi mình, Hồ Tuấn Tài không dám ở trong phòng của Thạch Ngọc Phượng nữa, vội đứng lên muốn ra ngoài.
Thạch Ngọc Phượng ở đằng sau nói: “Tuấn Tài, có rảnh ngươi đến nhà chơi nhiều hơn nhé. Ta có rất nhiều chuyện cần nói với ngươi.”
“Yên tâm đi, Ngọc Phượng tỷ, ta nhất định sẽ chăm chú lắng nghe tâm sự của ngươi.” Hồ Tuấn Tài đưa tay vuốt lại mái tóc chẻ ngôi giữa của mình, vội vàng rời khỏi phòng.