Đối mặt với câu hỏi của ông trùm Thiệu, Thạch Chí Kiên không chút hoang mang nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, sau đó hắn đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nói với ông trùm Thiệu: “Lục thúc, ta biết ngươi đang kể chuyện cười, nhưng chuyện cười này lại hù ta sợ. Ta sợ quá, đành phải uống một ngụm rượu cho đỡ sợ.”
Lời nói này nói đến giọt nước không lọt.
Nhất là câu xưng hô Lục thúc của Thạch Chí Kiên, tự nhiên kéo gần quan hệ giữa mình và ông trùm Thiệu, tự cho mình là con cháu.
Sau đó mới nói ông trùm Thiệu đang kể chuyện cười, để lại cho nhau một bậc thang.
Câu cuối cùng nói mình bị dọa, không thể không uống rượu cho đỡ sợ, điều này thể hiện rõ hành động nên có của một hậu bối sau khi bị sợ hãi.