“Thạch tiên sinh, ngươi đừng chê ta lắm miệng.” Phùng Anh cả gan nói với Thạch Chí Kiên: “Thật ra bán nước không phải một mình ta ăn. Trên ta còn có người nước ngoài của đội phòng cháy chữa cháy khu vực này và người nước ngoài của đội cảnh sát. Bọn hắn mới là đầu sỏ của vụ mua bán này.”
“Bây giờ cho dù các ngươi bỏ ra ba chục nghìn cũng không xây được trạm bơm nước đâu. Có câu nói như thế nào nhỉ, cản tài lộ của người chẳng khác nào giết cha mẹ của người. Đám người nước ngoài kia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đồng thời nghĩ cách ngăn cản các ngươi xây dựng trạm bơm áp.”
Thạch Chí Kiên rít một hơi thuốc thật dài, cố gắng để khói lưu thông trong phổi trước khi nhả ra.
“Ngươi không nói ta cũng biết, cho nên phải một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.”
“Một lần vất vả cả đời nhàn nhã?”