Tại vùng ngoại ô phía Tây Luân Đôn, trong một tòa cổ kính nguy nga.
Đường Ni - La Tư Sài Nhĩ Đức ngạo nghễ đứng bên khung cửa sổ, tay nâng ly Mã Đế Ni, phóng tầm mắt ra màn sương trắng mịt mờ bên ngoài.
Sau lưng hắn là một nữ nhân đang quỳ gối, mái tóc vàng óng ả xõa dài trên bờ vai trắng nõn mịn màng, ả bò đến bên chân Đường Ni theo tư thế của loài khuyển, dùng gò má cọ vào chân hắn, một bộ dạng trung thành tuyệt đối.
Trên cổ ả đeo một chiếc vòng, sợi dây xích dài được nắm trong tay còn lại của Đường Ni.
"Đáng chết, ta ghét thời tiết Luân Đôn!" Đường Ni nhấp một ngụm Mã Đế Ni, cúi đầu nhìn ả tóc vàng đang cung kính, rồi bất chợt đá ả ra xa: "Hôm nay ta không có tâm trạng chơi đùa với ngươi! Đồ nữ nhân vô liêm sỉ!"