Triều Châu Dũng nhìn xấp tiền nhăn nhúm kia, định mở miệng, Trần Tế Cửu lại nói: "Ngươi nói tình nghĩa, ta cũng nói tình nghĩa! Nếu ngươi cho là ít, không nói nửa chữ tình nghĩa, được, ta sẽ công tư phân minh!" Nói xong lại lấy cái còng tay từ thắt lưng ra ném lên xấp tiền kia, "Bây giờ ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến vụ Xuyên Bạo bị tấn công, mang ngươi đến đồn cảnh sát hỏi chuyện, ngươi không có ý kiến chứ?"
Mặt Triều Châu Dũng từ xanh chuyển trắng, chưa thấy ai có da mặt dày như vậy!
Cuối cùng nén giận, Triều Châu Dũng tiến lên lấy xấp tiền kia, nặn ra một nụ cười nói với Trần Tế Cửu: "Tế Cửu ca, phát giận gì chứ! Ngươi biết ta là người nói tình nghĩa nhất mà! Này, tên tiểu tử này giao cho ngươi đó! Ngươi tốt nhất để hắn chạy xa một chút, đám người Lợi Quần kia không phải dạng vừa đâu!"
"Yên tâm, người của ta tất nhiên ta sẽ bảo vệ rồi!" Trần Tế Cửu cười hớn hở thu lại còng tay, rồi quay đầu lại nói với Phủ Đầu Tuấn: "Ái Tuấn phải không, chúng ta đi thôi!"
Phủ Đầu Tuấn vội vàng đi theo Trần Tế Cửu ra ngoài, Triều Châu Dũng ở phía sau cười hớn hở nhìn, đợi bọn họ ra ngoài rồi, nụ cười trên mặt mới cứng lại, từ từ biến thành âm trầm: "ĐM ngươi, Trần Tế Cửu! Nhất định phải đối đầu với ta! Ta chửi tổ ngươi ra sao đây! Bây giờ để ta đưa cái gì cho Thắng Hòa bên đó? Kế hoạch ban đầu tốt đẹp bao nhiêu đã bị ngươi phá hỏng hết rồi! Ta thù ngươi đấy!"