Lúc này, trong mắt những Hoa thương kia, tấm danh thiếp trong tay Thạch Chí Kiên không chỉ đáng giá hơn cả tiệm vàng của Ba Hào, mà thậm chí nếu họ phải bỏ ra một nửa tài sản để đổi lấy, cũng đáng!
Ba Hào cũng không phải kẻ ngốc, ít nhất lúc này hắn hiểu rõ giá trị của tấm danh thiếp Lôi Lạc, không khỏi chua xót nói: “Có gì đâu chứ, nhìn thì oai thật đấy, nhưng cũng phải đến Anh Quốc mới được! Ở đây, có tác dụng gì?”
Trần Tế Cửu tiến lên vỗ vai Ba Hào: “Hào ca, nhận thua thì nhận thua đi, đừng chua như vậy!”
“Ta chua chỗ nào? Ngươi có ngửi thấy không?” Ba Hào chết cũng không thừa nhận.
Bạch Nguyệt Sương cũng biết rõ tấm danh thiếp này nặng ký đến mức nào, càng hiểu được chồng nàng Lôi Lạc đã vất vả như thế nào mới có được tấm danh thiếp này ở Anh Quốc, càng hiểu được kế hoạch di cư sang Anh Quốc của Lôi Lạc sau này...