Một tách café vào bụng, tinh thần của Trịnh Sáng Thế tốt hơn rất nhiều.
“Thạch tiên sinh, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không trả lời ngay. Hắn lấy bao thuốc lá rút một điếu đưa tới: “Hút thuốc không?”
“Không, cảm ơn.”
Thạch Chí Kiên đưa điếu thuốc lên miệng, lúc này hắn mới ngẩng đầu nói với Trịnh Sáng Thế: “Vừa nãy gặp mặt ta đã có nói qua, ta rất xem trọng ngươi, cảm thấy ngươi có tiềm chất làm minh tinh. Cho nên ta muốn nhờ ngươi làm người phát ngôn cho thương hiệu mì ăn liền của ta.”