Trâu Văn Hoài nói xong cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Thạch Chí Kiên, sợ mình nói thẳng quá, một bàn tay đánh chết suy nghĩ mua đứt của đối phương.
Thạch Chí Kiên thở dài, cúi người dụi điếu thuốc vào trong tàn thuốc, nhìn thẳng Trâu Văn Hoài: “Nếu giám đốc Trâu khó xử như vậy, ta cũng không cưỡng cầu.”
Trâu Văn Hoài thầm kêu hỏng bét, vội nói: “Thật ra chuyện gì cũng không phải tuyệt đối. Ta thấy Thạch tiên sinh rất có thành ý, huống chi ngươi lại là fan hâm mộ của đạo diễn Trương. Như vậy đi, ta sẽ cố gắng nói giúp ngươi vài câu.”
Thạch Chí Kiên làm bộ vui mừng: “Vậy phải làm phiền giám đốc Trâu rồi.”
“Ngươi chờ một lát, ta gọi điện thoại cho Thiệu tiên sinh đã. Dù sao cũng liên quan đến nghiệp vụ, ta ra ngoài gọi, Thạch tiên sinh không ngại chứ?”