Thạch Chí Kiên mỉm cười, vừa định lên tiếng, lúc này nữ phục vụ bưng cà phê tới.
Nữ phục vụ đặt cà phê trước mặt Mạch Lập Hạo, lại mỉm cười hỏi Mạch Lập Hạo còn nhu cầu gì khác không? Mạch Lập Hạo lắc đầu, nói tiếng cám ơn. Đợi nữ phục vụ đi rồi, hắn mới đưa tay lấy một túi đường trắng trong hũ đường, xé ra rắc đều vào ly cà phê, sau đó lại dùng thìa cà phê khuấy đều, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên nói: "Ngươi muốn nói gì?" Làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Yên tâm đi, Mạch Lập Hạo tiên sinh, lần này ta hẹn ngươi gặp mặt không phải là muốn nhờ ngươi giúp đỡ, càng không phải muốn móc tiền từ trong túi ngươi. Ngược lại, là ta muốn giúp ngươi, hơn nữa còn muốn bỏ tiền ra tài trợ ngươi."
"Ý ngươi là sao?" Mạch Lập Hạo ngẩn người, có chút không hiểu Thạch Chí Kiên.
"Đầu tiên, ta biết tiền của bộ phận tài chính các ngươi rất khó móc ra, mà ngươi lại là người làm việc lớn, cho nên ta chuẩn bị giúp ngươi giải quyết chuyện người người Hồng Kông đều có nhà để ở, trẻ con đều được đi học." Thạch Chí Kiên nói với vẻ chắc chắn.