Từ tam thiếu buông cún con Bobo xuống, dựa người ra sau sofa một cách uể oải, lắc nhẹ ly rượu màu hổ phách trong tay: "Lại nịnh hót nữa rồi? Nếu ngươi đã cảm động như vậy, ngươi hãy thể hiện sự chân thành một chút, rượu ngon gái đẹp ở Đại Phú Hào đều đã chuẩn bị xong, ta và lão Hoắc nhất định sẽ đón nhận hết."
"Đúng vậy, gần đây Tam thiếu khó lắm mới được phép ra ngoài vui chơi. Còn ta, ta cũng khó khăn lắm mới xin được lệnh ân xá từ cha ta, có thể về nhà muộn một chút. A Kiên, ngươi chuẩn bị đi, đến lúc đó bao cả Đại Phú Hào, Ok?" Hoắc đại thiếu uống rượu nói.
Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười: "Hai người định chặt chém ta đúng không?"
"Đừng nói như vậy, ba anh em chúng ta đều là người trọng tình cảm." Từ tam thiếu đùa cợt nói.
"Đúng đúng đúng, chúng ta không bao giờ nói đến tiền." Hoắc thiếu cười theo.