Thạch Chí Kiên thở dài, ném điếu thuốc xuống đất: "Ta cứ tưởng bản thân luôn giúp đỡ ngươi, không ngờ lại khiến ngươi áp lực đến vậy."
"Không sai, ngươi đúng là đã giúp ta rất nhiều. Ta không có tiền, ngươi cho ta tiền để mở đường. Ta không có nhà để ở, ngươi cho ta nhà để ở. Nhưng mà A Kiên, ta cũng là nam nhân. Tất cả những thứ này ta cũng muốn tự mình phấn đấu kiếm lấy, chứ không phải do ngươi ban phát cho ta. Ngươi hiểu không?" Đinh Vĩnh Cường vừa nói vừa vỗ ngực.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi lấy bật lửa ra châm: "Không ngờ, ngươi lại phản cảm ta đến thế."
"Không phải phản cảm. Ta chỉ là... không muốn sống dưới cái bóng của ngươi." Đinh Vĩnh Cường nói lớn: "Bây giờ ta đã làm thanh tra, quản lý Loan Tử. Lạc ca nói, chỉ cần ta muốn, sau này sẽ giúp ta lên làm tổng thanh tra người Hoa."
"Hắn nói sẽ giúp ngươi lên làm tổng thanh tra người Hoa? E rằng vài năm nữa ngay cả bản thân hắn còn không giữ nổi mình." Thạch Chí Kiên nhàn nhạt nhả một hơi khói.