"Khụ khụ." Thạch Chí Kiên giả vờ bị nghẹn thịt tôm, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, trong lòng tính toán. "Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ rồi, nhưng mà trước đó mọi người mới tổ chức tang lễ cho ta, bây giờ ta lại kết hôn, có phải là không thích hợp lắm không?"
Chưa kịp để Thạch Chí Kiên nói hết câu, Thạch Ngọc Phượng bưng đĩa thức ăn đi vào, phía sau còn có mấy người làm đi theo, lên tiếng hỏi. "Ai nói không thích hợp?"
Thức ăn đều nóng hổi.
Hào cà thọt nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng, lập tức đứng dậy nói: “Ngọc Phượng, ngươi có lòng rồi, lại còn làm nhiều món ăn như vậy cho chúng ta. Ăn không hết lãng phí thì phải làm sao?” Nói xong hắn chủ động tiến lên đón lấy đĩa thức ăn trong tay Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Ngọc Phượng không để ý đến sự nịnh nọt của Hào cà thọt, trực tiếp đặt đĩa thức ăn trong tay lên bàn, sau đó mới quay đầu nói với Mộc Qua: “Các ngươi đặt thức ăn xuống rồi lui xuống trước đi."