Lần đầu tiên Nhan Hùng phát hiện Thạch Chí Kiên thức thời như vậy. Quả nhiên là người đồng đạo. Nếu không phải Thạch Chí Kiên giả mạo thành Bì Đặc Kiên đánh lừa hắn, hắn thật sự muốn kết giao bạn bè với Thạch Chí Kiên.
“Nếu Hùng gia đã phóng khoáng như vậy, ta cũng không che giấu nữa. Luật sư Hồ, ngươi hãy lấy ra văn kiện mà chúng ta đã chuẩn bị xong.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Hùng, Hồ Tuấn Tài vừa định bưng ly rượu lên nhấp một ngụm vội đặt ly rượu xuống, mở cặp công văn ra, lấy từ bên trong một phần văn kiện, hai tay đưa cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên tiếp nhận văn kiện, đưa đến trước mặt Nhan Hùng: “Nhan gia, ta làm việc rất nghiêm túc, ngươi tuyệt đối đừng lo lắng. Ta sẽ nhận năm trăm nghìn này, nhưng lại sợ sau khi nhận trong lòng sẽ cảm thấy bất an, cho nên ta mời Nhan gia làm chứng, để thanh tra Phùng ký tên vào phần văn kiện này.”
“Ơ, đây là…” Nhan Hùng không nhịn được mở văn kiện ra xem. Ngay cả thanh tra Phùng sống không bằng chết nằm trên cáng cứu thương cũng ráng mở con mắt lén lút nhìn.