Thạch Chí Kiên lắc đầu, uống cạn tách trà, đứng dậy vươn vai trên sân thượng, nhìn xuống khu vườn lớn bên dưới: "Ta đã nói rồi, ngươi lại không tin. Ngươi bảo ta giúp, ta đã chỉ cho ngươi một con đường sáng, đi hay không là chuyện của ngươi."
"Ta cũng đâu có nói là không làm. Ngươi nói cho ta biết đi, làm sao ngươi biết tương lai sẽ như thế nào?" Hào cà thọt đứng dậy theo Thạch Chí Kiên, gãi đầu lúng túng nói.
Thạch Chí Kiên không quay đầu lại: "Không phải là ta biết. Là người cha đã khuất của ta báo mộng cho ta biết."
"Phụt." Hào cà thọt vừa uống một ngụm trà vào miệng, lập tức phun hết ra ngoài, cũng không thèm lau miệng: "Sao ngươi không nói sớm. Ta có thể không tin ngươi, không tin trời, không tin đất nhưng ta tuyệt đối tin cha của ngươi. Hắn rất linh thiêng."
Có thể nói, ngoài Lôi Lạc, Hào cà thọt chính là fan cuồng số một của cha Thạch Chí Kiên.