Đêm nay, Tiểu Hồng Hà mặc chiếc sườn xám hoa hồng đỏ chót, đôi chân dài cũng được che bằng tất thủy tinh, tóc búi cao hơi xéo, mắt hạnh má đào, đôi môi hồng nhuận, kiều diễm ướt át, có chút phong vận của mỹ nhân cổ điển.
So sánh với biểu hiện trấn định tự nhiên của Thạch Chí Kiên khi nhìn thấy mỹ nhân, Hồ Tuấn Tài lại khá căng thẳng, nhất là đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mỹ nhân đẹp như vậy, chỉ cảm thấy Tiểu Hồng Hà giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Khi Tiểu Hồng Hà nhìn hắn, Hồ Tuấn Tài hai tay ôm chặt cặp công văn vội vàng bỏ một tay, đưa lên chải lại mái tóc của mình.
Ban đầu, Tiểu Hồng Hà ôm tì bà nhẹ nhàng bước lên đài, biểu hiện lạnh lùng, nhưng không ngờ khi nàng ngẩng đầu đã nhìn thấy Hồ Tuấn Tài đần độn nhìn mình chằm chằm. Nhìn chằm chằm thì thôi đi, lại còn dùng tay chải mạnh mái tóc sang hai bên, nhìn chẳng khác nào râu của con dế mèn, khiến cho nàng nhịn không được mà bật cười.
“Nàng cười với ta! Nàng cười với ta.” Hồ Tuấn Tài chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, thần hồn điên đảo.