Cứ như vậy, người cha Thạch Đạt Phú đã dựa vào sự cần cù, chịu khó của mình, dựa vào gánh hàng vá giày để nuôi nấng hai đứa con. Không những vậy, hắn còn dành dụm được một khoản tiền, giúp đỡ rất nhiều người gặp khó khăn.
Khi công việc làm ăn ngày càng khá giả, bệnh dạ dày của hắn cũng ngày càng trầm trọng. Nửa năm sau, cha nàng ra đi mãi mãi như cây khô héo úa, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn đi.
Từ đó về sau, gia cảnh nhà họ Thạch lại càng thêm sa sút. Thạch Ngọc Phượng phải nghỉ học, nhường cơ hội học hành cho em trai Thạch Chí Kiên. Nàng ghi nhớ lời cha dặn dò trước lúc lâm chung: "Ngọc Phượng, hãy thay cha chăm sóc em trai cho tốt."
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn". Cả đời cha nàng vất vả, bệnh tật giày vò cũng không được nghỉ ngơi. Là con cái, nàng hiểu nhưng không thể, càng không dám nói chuyện báo đáp.
Mỗi khi nhớ lại, Thạch Ngọc Phượng ngoài áy náy chỉ còn lại nỗi đau xót.