“Ta xin lỗi Nhan gia, là ta sai rồi, ta đáng chết.” Phùng Anh vừa lau giày vừa tát cho mình mấy bạt tai.
“Đừng đánh mình mạnh như vậy. Dù nói thế nào thì ngươi cũng là một con chó bên cạnh ta. Đánh nó tàn tật, ta sẽ đau lòng lắm.” Nhan Hùng nheo mắt hưởng thụ cảm giác Phùng Anh giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ.
“Nhan gia, cứu ta.” Phùng Anh một lần nữa cầu khẩn.
Nhan Hùng mỉm cười: “Đừng nói là ta không cứu ngươi. Thạch Chí Kiên kia nhìn thì giống như tâm lạnh nhưng thật ra lại là tâm nóng. Ngươi tốt nhất nên đưa lại viên kim cương kèm một chút tiền, có lẽ ta có thể giúp ngươi, đồng thời càng nhanh càng tốt.”
Phùng Anh ngẩn người: “Kim cương thì được rồi, ta sẽ hai tay dâng lên. Nhưng tiền thì bao nhiêu mới được?”