“Lạc ca ngươi là tổng thanh tra cao quý, đương nhiên là không sợ rồi. Nhưng bớt kẻ địch thêm bạn bè không tốt hơn sao?” Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc, lại phun ra hai luồng khói từ lỗ mũi: “Đối với ta mà nói, Nhan Hùng là một ngọn núi lớn. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Thay vì lúc nào cũng đề phòng hắn, vì sao không nhân cơ hội lần này hóa giải với hắn?”
Không đợi Lôi Lạc lên tiếng, Thạch Chí Kiên lại nói: “Giang hồ không phải lúc nào cũng chém chém giết giết, chỉ là đạo lý đối nhân xử thế. Nâng cao giẫm thấp không phải là cái tội mà là nhân tính cho phép. Ta chỉ là một người làm ăn, mục đích kiếm tiền nuôi gia đình ăn cháo cầm hơi. Lạc ca ngươi thì khác, ngươi là kiêu hùng, là đại nhân vật, là người làm chuyện lớn.”
Lôi Lạc bật cười, cười rất sảng khoái, cười đến mức bốn vệ sĩ chung quanh phải nhìn sang.
“A Kiên, nếu trước kia ngươi nói với ta những lời này, ta nhất định tin ngươi. Nhưng người có thể giúp người khác ngồi lên vị trí tổng thanh tra, hắn nói với ta hắn không phải kiêu hùng, cũng không có dã tâm, hắn chỉ kiếm tiền nuôi gia đình ăn cháo cầm hơi. Ngươi nói ta sẽ tin sao?”
Thạch Chí Kiên cũng lười giải thích với Lôi Lạc: “Tin hay không thì tùy ngươi, nhưng ta lấy làm lạ vì sao ngươi biết ta gặp chuyện?”