Trư Du Tử cười hì hì nói: “Lạc ca ngươi thông minh như vậy, còn cần ta phải nói sao? Bây giờ ngươi và Nhan Hùng náo loạn lớn như vậy, người nào mà chẳng nhìn ra được. Tuy nhiên, dù sao Nhan Hùng cũng thâm căn cố đế, có rất nhiều cấp dưới trung thành, ở trên cũng có người nước ngoài làm chỗ dựa. Lạc ca ngươi muốn một gậy đánh hắn chết tươi là chuyện không thể nào. Côn trùng trăm chân chết vẫn còn giãy dụa, làm không tốt còn bị hắn cắn ngược.”
“Nhưng bây giờ A Kiên vừa ra tay lập tức khác liền. Từ khi ngươi tuyên bố muốn nhận A Kiên làm em nuôi, mọi người đều biết ngươi rất tốt với A Kiên. Bây giờ A Kiên đi tìm Nhan Hùng, nếu Nhan Hùng thông minh, hắn sẽ chủ động ra tay trợ giúp A Kiên. Giúp A Kiên chẳng khác nào giúp ngươi, giúp ngươi chính là lấy lòng ngươi. Đến lúc đó, Lạc ca ngươi thừa cơ tiếp nhận cành ô liu do Nhan Hùng ném tới, hòa hoãn mối quan hệ với hắn một chút.”
“Đương nhiên, làm như vậy đối với A Kiên cũng có chỗ tốt. Dù sao Nhan Hùng ăn người không nhả xương. A Kiên đắc tội hắn, khó tránh khỏi sau này sẽ bị ghim. Vừa lúc hắn bán một ân tình, biến chiến tranh thành tơ lụa. Tóm lại một câu, một chiêu này của A Kiên chỉ có một chữ, diệu.”
Lôi Lạc mỉm cười: “Không những diệu mà còn rất tuyệt, tuyệt đến mức ta không biết tán thưởng hắn như thế nào.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Nói đi thì cũng nói lại. Mặc dù lão quỷ Nhan Hùng hơi ghê tởm một chút nhưng hắn vẫn có tài. Trước kia, hắn thu nợ cũng thu rất đẹp, quan hệ với các băng nhóm lại không tệ. Thay vì cạo chết hắn, chi bằng kéo hắn chơi cùng. Tất cả mọi người đều cầu tài, vui vẻ là tốt nhất.”