Lý Giai Thành hiểu ra, sau đó cười ha hả: “Tức là ngươi và Baldur kia chạy đến Hàn Quốc kéo về hai trăm nghìn tấn thép rồi muốn bán cho ta?”
“Đúng vậy.” Hồ Tuấn Tài trả lời rất chắc chắn.
Nụ cười trên mặt Lý Giai Thành biến mất, nhìn chằm chằm Hồ Tuấn Tài: “Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Hay cho rằng ta sẽ bị ngươi lừa gạt?”
“Ông chủ Lý, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta rất có thành ý đến đây bàn chuyện làm ăn với ngươi, ngươi vu khống ta như vậy, có phải là hơi quá đáng hay không?” Mặt Hồ Tuấn Tài đỏ bừng, nổi giận nói.
Nếu Hồ Tuấn Tài không nổi giận, nói không chừng Lý Giai Thành sẽ càng hoài nghi hắn. Bây giờ hắn nổi giận như vậy, ngược lại khiến Lý Giai Thành có chút không nắm chắc.