"Con gái ta, ta đương nhiên là nhớ, còn cần phải hỏi sao?”
“Ngươi nhớ con rể ta.”
“Nhớ ngươi cái quỷ!” Bạch Phạn Ngư mắng: “Ta bị chủ nợ ép đi. Bởi vì ta trả không nổi nợ, cho nên không dám về nhà. Về nhà cũng không được yên ổn.”
"Cha vợ, ngươi thảm quá.”
"Thảm cái quỷ!” Bạch Phạn Ngư trừng mắt: “Là ai nói muốn giúp ta trả nợ? Ta còn vui mừng chạy về nói với đám chủ nợ kia, nói con rể ta trượng nghĩa như thế nào, lợi hại như thế nào, nhiều tiền hơn nữa cũng có thể giúp ta trả. Nhưng bây giờ thì sao?”