“Ngươi có bị nhầm hay không vậy?” Nhan Hùng ngây ra: “Ngươi đến chỗ của ta nhờ giúp đỡ, nhưng ngược lại là giúp đỡ ta?”
Ngay cả Hà Kim Quý đứng bên cạnh cũng cảm thấy giống như nằm mộng. Đầu óc của Thạch Chí Kiên quả thật có chút nằm ngoài dự đoán.
Thạch Chí Kiên đứng dậy, chỉnh lại cà vạt: “Nhan gia, ngươi là người thông minh, ngươi cũng biết tình thế hiện tại là như thế nào. Ta giúp Lạc ca ngồi lên được vị trí tổng thanh tra, hạ bệ ngươi, đoán chừng ngươi hận không thể phân thây ta thành trăm đoạn.”
Nhan Hùng trợn mắt.
Hà Kim Quý tự nhủ trong lòng, ngươi nói còn nhẹ đấy, Nhan gia đã sớm bầm thây ngươi thành vạn đoạn rồi.