“Đúng rồi, A Quý, bà cả, bà nhị, bà ba, còn có bà tư đi đâu hết rồi? Tại sao không thấy bóng dáng các nàng?”
Miệng Hà Kim Quý giật giật, muốn nói rồi lại thôi.
Nhan Hùng là loại người nào chứ, nhìn biểu hiện của Hà Kim Quý là biết chuyện gì xảy ra. Hắn quơ lấy tách trà ném hết xuống đất: “Bốn xú nữ nhân chết tiệt. Các nàng sợ ta yêu cầu các nàng trả lại tơ lụa, đồ trang sức chứ gì? Cho dù Nhan Hùng ta nghèo túng cũng không lấy tiền trong tay nữ nhân của mình.”
Hà Kim Quý vội nói: “Bốn thái thái cũng là vì lo lắng cho ngươi hỏa khí nhiều quá, sợ ngươi tức giận, cho nên các nàng mới trốn đi.”
“Trốn hay thật. Bình thường thì lải nhải, bây giờ thì lỗ tai cũng được yên tĩnh rồi.” Nhan Hùng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại phun ra lửa.