“Mượn lời tốt của ngươi. Nói thật, ta thành lập quỹ giải trí này, nói trắng ra là chỉ muốn làm nhiều việc tốt cho người dân Hồng Kông, cung cấp dịch vụ y tế miễn phí cho những đứa trẻ mồ côi và người già neo đơn không có tiền chữa bệnh. Nói theo một cách nào đó, ta chỉ làm những việc mà mình nên làm, không mong được người ta ca tụng.”
Thạch Chí Kiên được MacLehose dẫn đi về phía khu vực nghỉ ngơi.
“Ta biết mà, Toàn Quyền đại nhân đáng kính. Thật ra từ đầu ta đã hiểu ngươi không phải là loại người ham danh hám lợi. Ngươi là một người vĩ đại, một người có tình cảm cao thượng.”
MacLehose không biết tại sao hắn cảm thấy nghe lời này rất thoải mái, giống như uống rượu, lại giống như được mátxa toàn thân.
“Chỉ có ngươi hiểu ta, Thạch thân mến.” MacLehose đưa một ly whisky cho Thạch Chí Kiên.