Khi Từ tam thiếu nhìn thấy Thạch Chí Kiên trong văn phòng, suýt chút nữa không nhận ra.
Nam nhân mặc quần áo công trường màu xanh lam, lấm lem bùn đất, râu ria xồm xoàm, hai mắt đỏ ngầu, quầng thâm mắt, gò má hóp lại trước mắt này chính là Thạch Chí Kiên, người từng ăn chơi trác táng, nói cười vui vẻ, mê hoặc vô số mỹ nữ, được gọi là ngựa hoang nhỏ của hộp đêm, Lãng tử của Đại Phú Hào đây sao?
Trong nháy mắt, Từ tam thiếu ôm chầm lấy Thạch Chí Kiên, nói: “A Kiên, ngươi chịu khổ rồi.”
Thạch Chí Kiên bị tình cảm bộc phát của Tam thiếu làm cho ngẩn người, ngay cả Belletti cũng có chút không hiểu chuyện gì.
“Không phải, Tam thiếu, ngươi làm sao vậy?” Thạch Chí Kiên cảm thấy rất ngại ngùng khi bị Từ tam thiếu ôm chặt.