Bên ngoài xe, đám hàng xóm ở Thạch Giáp Vĩ đều hâm mộ nhìn vào trong xe.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy, lòng hư vinh lại càng nâng lên một trăm phần trăm. Nàng nằm mơ không ngờ đời này mình có thể ngồi được xe con.
“Lái xe đi.” Thạch Ngọc Phượng ra lệnh: “Nhớ lái chậm một chút, ta còn muốn chào hỏi hàng xóm láng giềng một chút. Ai ui, cái tên chết bầm này, muốn đập chết chị của ngươi sao?”
Thạch Chí Kiên giẫm mạnh chân ga. Thạch Ngọc Phượng thiếu chút nữa đụng đầu vào đằng trước chỗ ngồi.
“Thì ra ngồi xe hơi, nguy hiểm cũng lớn như vậy. Không may, Thất tẩu còn chưa treo túi nước tiểu, ta đã treo trước rồi.”