Thạch Ngọc Phượng trang điểm xong, đi lại trước gương một vòng. Nàng vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó. Nàng nghĩ đến đám phu nhân nhà giàu khi ra ngoài thường hay đeo trang sức. Đáng tiếc mình ngay cả một viên ngọc cũng không có. Cái lắc tay duy nhất mua khi kết hôn đã bị người cha đáng chết của Bảo Nhi mang đi cầm mất.
Trong lúc Thạch Ngọc Phượng đang tiếc nuối vì số mệnh không tốt, nàng thấy Bảo Nhi đang ngắm nhìn một viên kim cương trong tay. Tất nhiên trong mắt nàng đó chỉ là một món trang sức kim cương làm bằng thủy tinh.
“Bảo Nhi, đồ trong tay của ngươi ở đâu ra vậy?”
“Trên giường của cậu út.”
“Đừng lấy đồ lung tung của người khác, biết không? Nào, đưa cho ta.”