Thạch Chí Kiên hoàn toàn không để ý đến vẻ hung ác của Mã Hi Trân, ném nửa ấm trà còn lại trong tay, tiện tay cầm lấy chiếc khăn tay đã gấp gọn đặt trên bàn trà, mở ra lau tay, sau đó nhìn Mã Hi Trân, giọng điệu thản nhiên: "Ta ghét nhất là người khác bất lịch sự. Từ lúc ta ngồi xuống ngươi cứ lải nhải mãi không ngừng. Vậy nên, một triệu còn lại coi như phí thuốc men cho ngươi."
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Xung quanh ngay cả tiếng thở mạnh cũng không có.
Mã Hi Như là lão đại cũng im lặng.
Hắn biết rõ em trai mình. Một khi nổi giận ngay cả Ngọc Hoàng cũng không nhận.