Thạch Chí Kiên giật mình. Dù sao hắn cũng từ kiếp trước trọng sinh đến, còn chưa đến mức kẻ có tiền xem mạng người như cỏ rác, không coi mạng người ra gì. Lúc này, đầu óc của hắn có chút choáng váng.
Lấy lại tinh thần, hắn mới nhớ đến việc xuống xe xem người bị đụng có làm sao không, có cần đưa đến bệnh viện không.
Khi Thạch Chí Kiên mở cửa xe xuống xem xét, hắn phát hiện không thấy người bị đụng đâu.
Thạch Chí Kiên lắc đầu, hoài nghi có phải mình hoa mắt nhìn nhầm hay không.
Trong đầu hắn lại hiện lên một khắc đụng người kia, người bị đụng hình như là một nữ tử, đi chân trần, diện mạo… dường như có chút quen mặt.