Sau cái lần Hào cà thọt thông qua Thạch Chí Kiên tạo dựng được mối quan hệ với Lôi Lạc, Lôi Lạc được chính thức thăng lên làm tổng thanh tra, Hào cà thọt lập tức trở thành người phát ngôn của Lôi Lạc trong giới giang hồ. Chẳng những Hào cà thọt quản lý địa bàn ở cảng đảo và Cửu Long, ngay cả Tân Giới nghèo nhất cũng được hắn nhúng tay vào.
Hào cà thọt có thể nói ngày thu một đấu vàng, tài nguyên cuồn cuộn. Chưa đầy một tuần lễ, hắn đã kiếm lại được ba triệu mà mình đã bỏ ra.
“Nói đi, A Kiên, ngươi bảo Hào ca phải cảm ơn ngươi như thế nào? Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều đồng ý với ngươi hết.” Điếu xì gà chuyển động trong miệng của Hào cà thọt, tư thái hào sảng, giọng điệu hào phóng.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, dùng diêm chuyên dụng châm điếu xì gà. Hắn thử hút một hơi, sau đó khen một câu: “Không tệ.” Lúc này, hắn mới nói: “Ngươi đã nói chúng ta là anh em mà, cảm ơn cái gì chứ?”
Hào cà thọt cười ha hả: “Trách không được Lạc ca nói ngươi xảo quyệt. Những lời ta nói vừa nãy ngươi lại trả cho ta. Nhưng mà...”