”Tuy lần này A Kiên không nhờ ta ra tay giúp đỡ, nhưng ta cũng đã cố gắng hết sức. Cộng thêm 5 triệu ta cho hắn mượn, ân tình ta nợ hắn coi như đã trả được hơn phân nửa.” Lôi Lạc lẩm bẩm.
Trần Tế Cửu nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi buồn cười. Từ trước đến nay, Lôi Lạc luôn áy náy vì không thể trả hết ân tình cho Thạch Chí Kiên. Lần này thì hay rồi, một lần trả được hơn phân nửa. Sau này Lạc ca có thể ngẩng cao đầu trước mặt Thạch Chí Kiên rồi.
Lôi Lạc liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Trần Tế Cửu đang lén cười, ngậm điếu xì gà xoay một vòng trong miệng: “Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai chỗ nào? Ngươi nói ra nghe xem, ta không mắng ngươi.”
Làm sao Trần Tế Cửu dám nói thật. Lôi Lạc miệng thì nói không mắng, nhưng sẽ dùng hành động thực tế để cho ngươi biết, thế nào là trù dập.
”Không có! Ta vẫn luôn ngưỡng mộ Lạc ca. Ta thấy Lạc ca rất nghĩa khí. Quả thực là nghĩa bạc vân thiên. A Kiên có được đại ca tốt như ngươi, không biết là tu luyện phúc phận mấy đời.”